Download Template for Joomla Full premium theme.

Deutschland online bookmaker http://artbetting.de/bet365/ 100% Bonus.

Online bookmaker bet365

KHÔNG CHỊU BUÔNG TAY

hinhkhongbuongtay

Vài năm về trước vào một mùa hè ở Floria, một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ nhảy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau! Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến lại gần cậu con trai hơn! Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai.

Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ, nơi người mẹ đang hoảng hốt đứng chờ. Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. và bắt đầu một cuộc kéo co không cân sức. Con cá sấu khỏe hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay. Lúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ, nên đã vội vàng lấy 1 chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.

Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp - bằng chứng của lần cậu bé bị tấn công
Một phóng viên tới gặp cậu bé, khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!
- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! – Cậu bé nói, rồi kéo tay áo lên.

Trên tay của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu – khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương để giữ lấy đứa con trai yêu quý.
Cậu bé nói với phóng viên:
- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.

INTERNET

CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ

NHỮNG VẾT SẸO TRONG CUỘC ĐỜI

Tuổi thơ tựa nương vào cha mẹ, và biết bao lần cha mẹ đã gìn giữ, bảo vệ chúng ta thoát khỏi những hiểm nguy và những “kẻ thù đa dạng” trong cuộc sống. Ngày tháng dần qua, chúng ta lớn lên trong sự bảo vệ, chở che của cha mẹ, một ngày nào đó, ta đủ lớn khôn, để nhìn lại đoạn đường ta đã đi qua, ta sẽ thấy “những vết sẹo trong cuộc đời” – không chỉ là những vết sẹo thể xác, mà còn có nhiều vết sẹo hằn sâu vào tâm hồn chúng ta, mãi mãi không thể quên vì những ý nghĩa của nó.

NHỮNG VẾT SẸO TỪ NHỮNG NGƯỜI THÂN THƯƠNG

Khi được xem vết sẹo thật to dưới chân vì bị cá sấu tấn công, chàng phóng viên nghĩ rằng vết sẹo ấy cậu bé khó mà quên được, nhưng không, còn có vết sẹo đáng nhớ hơn nhiều: vết sẹo từ bàn tay bảo vệ của mẹ nó tạo nên. Cậu bé nói: “Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã!” Cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay của cậu là một vết sẹo to… cậu nói tiếp: “Chính vết sẹo này cháu mới không quên được!”.

Và, trong cuộc đời chúng ta, còn có những vết sẹo khó quên, khó phai, hằn sâu vào tâm hồn chúng ta, trong trái tim chúng ta, từ những người thân yêu, từ những người muốn bảo vệ cuộc đời ta.

Tôi nhớ ở quê tôi, có một ông chồng thường hay chè chén say sưa. Một lần trầm trọng nhất, sau khi nhậu về, anh kiếm chuyện cự nự rồi đánh đập vợ mình, đứa con trai 9-10 tuổi chạy lại ôm mẹ khóc, anh tát nó luôn mấy bạt tai. Người vợ không còn chịu đựng nổi nữa, cảnh tương tự như vậy cứ diễn đi diễn lại hoài, nên chị quyết định ly hôn.

Chị cuốn gói về quê, mang theo đứa con duy nhất của hai người. Khi cơn say qua đi, hồi tưởng lại, anh vô cùng hối hận. Những chiều sau khi đi làm về, căn nhà thật trống vắng. Bạn bè, người thân phê bình anh, chê trách anh. Anh thu hết can đảm tìm về quê xin lỗi vợ con, và hứa sẽ sống cuộc đời hoàn toàn đổi mới, nhưng vợ anh không tha thứ, vì anh đã từng hứa như vậy nhiều lần!. Hoàn toàn thất vọng, anh đã trở về nhà như cái xác không hồn! Một hôm anh lại nhậu, lại say, khi về nhà, anh lấy dao chặt đứt ngón tay út, rồi ngồi gục đầu lên bàn, nước mắt hòa với máu ướt đẫm mặt bàn. Lần này cuộc sống anh đổi thay thật. anh không tìm vợ để hứa hẹn điều gì, bàn tay phải mất ngón út như một lời nhắc nhở.

Ngày tháng trôi qua, xuân lại đến, đứa bé nhớ cha đòi mẹ về nhà, bạn bè người thân khuyên hai người về lại với nhau, một lần nữa, họ cố gắng vượt qua những thử thách để xum họp.

Một chiều xuân, tôi đến nhà anh cùng với một người bạn cũ của anh làm ăn ở phương xa về. Đang nhậu rai rai, chợt bạn anh hỏi: - “Ủa, bàn tay mày sao thế?”. – “Ừ, tại …chặt cây… vô ý… búa trợt đứt rớt mất ngón tay út!” – “Trời, sao mà ‘hư’ thế?”. Bạn anh lắc đầu! Anh nhìn tôi mỉm cười. Đúng là hư thật, nhưng cái ‘hư’ này mang một ý nghĩa khác.

NHỮNG VẾT SẸO TỪ NHỮNG KẺ THÙ

            Nếu mẹ cậu bé không buôn cậu bé ra, thì cậu bé chẳng có vết sẹo nào ở chân cả, vì cậu bé đã làm mồi ngon cho cá sấu rồi. Thông thường những vết sẹo kẻ thù để lại bao giờ cũng là dấu chứng về một cuộc chiến đấu của chính mình! Nhưng ở đây sự chiến đấu không phải là của đứa bé, mà chính là của mẹ nó. Một sự chiến đấu của một bên là để bảo vệ, còn một bên là để hủy diệt. Hai bên giành giựt nhau và cả hai đều có sức mạnh riêng. Một bên vì miếng ăn và một bên vì tình yêu.

Vì thế, mỗi lần nhìn vết sẹo ở chân, đứa bé nhớ lại bài học vụn dại của tuổi thơ, sự nguy hiểm của kẻ thù. Nhưng trên hết, là bài học về tình yêu của mẹ nó dành cho nó, về lòng mẹ.

            Có một cô gái yêu một chàng trai. Mẹ cô bảo đó là tên sở khanh, nhưng cô gái không tin. Khi cô gái có thai với hắn ta, và sinh con, hắn trốn biền biết. Mãi sau khi đứa bé gần một tuổi, hắn mới quay về tìm lại cô ta. Nhưng không phải để cưới cô gái ấy, mà để bồi thường và chu cấp cho hai mẹ con, còn hắn ta lập gia đình với người yêu mới.
            Cuộc chiến để giành giựt và bảo vệ sự an toàn cho con gái mình đã thất bại. Vết thương lòng của cô gái ấy thật lớn lao. Nỗi đau đớn của bà mẹ còn hơn thế nữa!

ĐỜI LÀ MỘT CUỘC CHIẾN ĐẤU

            Đời là một cuộc chiến đấu. Có chiến đấu thì có thương tích. Có thương tích thì có những vết sẹo. Chỉ có điều, người ta có nhận ra nó không?

Những người tốt muốn bảo vệ ta an toàn trong thiện hảo, những kẻ xấu muốn hủy hoại đời ta trong điều ác.

Cho dù ta ngây thơ như đứa bé, ta vẫn phải nhận ra được rằng: “Con cá sấu là nguy hiểm và phải lội vào bờ theo tiếng mẹ gọi”.

            Có những người không còn nhận ra đâu là Thiện, là Ác! Đâu là Tốt, là Xấu! Không nhận ra, hay không muốn nhận ra nữa, nên họ không muốn quay đầu trở lại!
Họ đốt cháy tuổi xuân, giết chết đời mình trong đủ thứ những món ăn chơi trụy lạc. Sống không còn lý tưởng. Giết chết niềm tin. Buông xuôi cho qua một đời vô nghĩa.

Với niềm tin Ki-tô hữu, ta biết rõ hơn ai hết, kẻ thù chúng ta là gì, đang hiện diện quanh ta thế nào. “Kẻ thù chúng ta là ma quỷ, như ác thú rảo quanh tìm mồi cắn xé”.

Một cách nào đó, câu chuyện hôm nay giúp chúng ta liên tưởng về Mẹ Maria, vì muốn bảo vệ đàn con nhân loại, Mẹ đã hiện ra và khóc nhiều lần với những mệnh lệnh khẩn thiết kêu gọi đàn con quay về nẻo thiện lương.

            Bạn đọc thân mến!

Câu chuyện “Không Chịu Buông Tay” được kết thúc bằng câu nói của cậu bé: “Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay”.

“Không chịu buông tay” là “giữ lấy”, giữ lấy là “bảo vệ”, “bảo vệ” là muốn “bình an” cho người được bảo vệ. Bình an là hạnh phúc. Ai trong đời cũng có rất nhiều người thân yêu muốn giữ lấy ta, bảo vệ ta, muốn cho ta hạnh phúc. Nhưng thật đau buồn, có nhiều người chính mình lại sống “buông tay”, “buông tay” bỏ mặc cuộc đời mình.

Đời người ai cũng phải sống có một lý tưởng. Với những người Ki-tô hữu lý tưởng đó là Đức Tin. Và bằng mọi giá ta phải giữ lấy, ta phải bảo vệ sự sống đời đời cho chính mình. Ta nhất định “không chịu buông tay”.

                                                                        Lm. Antôn NGUYỄN VĂN TIẾNG

Trang Chủ Chia Sẻ Nhân Bản